Nó xoa xoa cái đầu bóng lán vừa mới được cạo nhẵn nhụi hết, Nó nhìn vợ nó và con Nó, Nó cười trước lúc lên bàn mổ. Nó - hi vọng!
Nó lon ton xách cái ấm nước mà thường ngày Nó và Cha Nó vẫn hay đi ra đồng làm cỏ, hôm nay Cha bệnh nó đi một mình, cái bóng nhỏ nhỏ in trên bờ ruộng nghiêng nghiêng như trốn ông mặt trời. Bụi chuối xanh, tàu lá đan chen vào nhau che bóng mát cho Nó. Mây thì bay nhè nhẹ tạo đủ hình hài cho Nó ngắm, gió thoang thoảng đưa Nó vào giấc mộng. Về nhà, Cha khen Nó giỏi, ngoài đồng lũ cỏ vươn vai lớn hơn cảm ơn nó. Nó - hí hửng - tự hào!
"Mầy nhảy lên đi, ăn cái nấm đó đi, rồi có đuôi rồi đó bay lên đi...", tiếng lũ nhỏ đứng sau lưng Nó vang vang phụ hoạ vào khi Nó đang chơi trò nấm đuôi. Hôm nay Nó thấy vui vì qua được cảnh mới, một thắng lợi đối với Nó. Bà Ngoại Nó chờ Nó về, Nó hí hửng kể chiến tích của Nó. Ngoại Nó đi xuống bếp cầm cọng lá dừa khô bẻ đôi lại tay rung rung kêu nó cúi xuống đánh. Nó có vẻ nhăn mặt đau cho Ngoại Nó vui vì lúc nào mà chẳng thế, cứ nghe mãi câu nói "có tí tiền cho con ăn sáng, con cũng đem đi chơi điện tử hết, con bỏ chưa". Nó luôn hỏi trong lòng, đánh thế mà đau gì chứ. Ngày Ngoại Nó mất, Nó biết đó là lần cuối Nó được bà đánh, sờ mông đít. Nó - đau!
Lần này Nó cũng được đánh mà là Mẹ Nó đánh, Nó đau lắm nhưng nó không khóc. Khi Mẹ tha dầu cho Nó, đôi lúc Nó cảm thấy có những giọt dầu nóng ấm rớt lên mông Nó, Nó thấy lạ nhưng cũng chẳng mãi mai để ý, Nó đang toan tính trong đầu sẽ làm nũng, bất cần và giận lẫy khi Mẹ ân cần với Nó sau khi tha dầu xong. Nó - đắc ý!
Nó lấy vợ, vợ Nó thích những ai có khiếu thi sĩ, Nó chẳng có tài gì huống hồ là tâm hồn thi sĩ, Nó cũng cố gắng viết đôi ba dòng thơ tình, đọc xong rồi nó xé. Nó cố tỏ vẻ mình như là một thi sĩ trước mặt vợ Nó. Vợ Nó luôn nhìn Nó âu yếm cười, Nó chẳng bao giờ hiểu vợ Nó thích thi sĩ nhưng yêu lại là Nó. Nó - ngốc quá!
Nó mê truyện Đorêmon lắm, nhà nghèo không có tiền để mua truyện, Nó phát hiện ống heo của chị bà con Nó có tiền, Nó lui cúi lấy cây nhỏ thọt vào lỗ nại nại kéo tiền ra. Con heo đất nứt, Nó bị phát hiện là kẻ cắp, Nó run sợ ngồi chờ Dì đi ra phán quyết, Nó lờ mờ thấy trận đòn Mẹ sẽ đánh Nó. Nó cúi đầu không dám nghĩ tiếp. "Con cầm tiền đi mua truyện đi nè", Nó giật mình vì giọng Dì Nó với tờ tiền trước mắt, Nó tròn xoe mắt ngạc nhiên, Dì Nó vẫn cười với Nó chỉ có trong lòng Nó là thắc mắc sao người lớn khó hiểu thế? Nó chẳng biết Dì Nó đang dạy nó bài học làm người. Nó - khờ thật!
Nó thấy mình đang ngồi cạnh một quan tài, trong lòng Nó nói gì đó với người nằm trong đó, Nó đi ra phía trước thắp nén nhang, hình thằng bạn cùng phòng kí túc xá với Nó thời đại học nhìn Nó cười. Thế là mỗi mùng 4 tết Nó đều về nhà thăm giổ bạn Nó. Tết năm nay lấy cái cớ mặt bị giời leo không đi ra đường được nên Nó ở nhà không đi, chắc bạn Nó sẽ nhớ Nó lắm. Nó nhủ thầm năm sau sẽ bù lại. Chợt Nó nhận ra như Nó đang nguyện biện. Nó - giả dối!
Nó gải gải cái đầu đang băng trắng như là có cái gì ngứa lắm sau lớp vải đó, Nó liếc dọc liếc ngang, liếc xung quanh như tìm kiếm gì. Vợ Nó, con Nó nhìn Nó với ánh mắt long lanh hi vọng. Nó - ngây ngô, đần ra!
Nó đủ lớn để hiểu, đủ lớn để nhận thức, Nó đang ngồi nghe Mẹ nó kể những khó khăn của cuộc đời, những dày vò của năm tháng theo hai dòng nước mắt Mẹ nó đang chảy xuống, Nó cảm nhận được những bất công mà Mẹ Nó phải gánh chịu đang hằng đè lên đôi vai Mẹ nó. Nó an ủi Mẹ rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, cuộc sống luôn công bằng mà Mẹ. Nó cắn răng chửi đời khốn nạn trong miệng. Nó - tự gạt bản thân Nó!
Vợ Nó buồn giận Nó, Vợ Nó luôn cần Nó, Nó biết cái tật vợ hây nói lẫy nặng nhẹ, dày vò khi giận khi buồn, chỉ cần xoa dịu thế là sẽ qua, chỉ cần nó cố gắng nhẫn nhịn. Nó yêu vợ Nó lắm, nhưng có vẻ cái tôi đàn ông Nó lớn nên Nó hay làm vợ Nó đau buồn hơn. Thế mà Nó đâu biết vợ Nó luôn tự hào về Nó là một chuyện gia tâm lí, luôn có ích đối với mấy người bạn xung quanh vượt qua mỗi khó khăn trong vấn đề tâm lí và tình cảm. Thế mà với vợ Nó. Nó - thất bại!
Mẹ bảo nó xách cái xô pha tí cám cho lũ heo đang la inh ỏi ngoài chuồng ăn, Mẹ đang mệt Nó phụng phịu nhăn mặt đi làm, đổ vào máng cho heo ăn không quên buông vài lời lên lũ heo cho đỡ bực. Ăn gì mà ăn tối ngày. Quay lưng đi nếu Nó hiểu được tiếng heo chắc Nó sẽ nghe được "bọn tao ăn để nuôi mày lớn đấy nhóc con à, ột ột". Nó - đáng trách!
Chụp lấy con đom đóm trước cổng nhà, nó hí hứng nắm chặt trong lòng bàn tay, hí hửng một thay chạy qua nhà người yêu. Khi người yêu đứng trước mặt, Nó vừa xoè tay ra vừa nói ngạc nhiên chưa. Người yêu nó tròn xoe mắt nhìn bàn tay nó trống rỗng cười nói "ngạc nhiên thật". Nó - quê xệ!
Nó đang vẽ ngoằn ngèo những cây chuối, những đám mấy, con heo đất, cái quan tài, con đom đóm, vẽ mặt người, vẽ tất cả những gì thoáng qua trong đầu Nó, Nó hay nhìn xa xăm lắm. Mỗi tối Nó luôn được một người phụ nữ bên cạnh Nó cầm những bức tranh Nó vẽ kể cho Nó nghe những câu chuyện có lẽ Nó đã từng kể rồi. Một điều làm Nó vui mỗi khi Nó vẽ trước mặt người phụ nữ đó, chắc hình như Nó nghĩ Nó là thi sĩ! Nó - cười!
Nó - một dấu chấm lặng!